Mọi người có tin rằng, sau khi kết thúc nhân thế, vẫn còn một thế giới khác không? Cô Elizabeth Krohn, một phụ nữ Mỹ, hoàn toàn không tin vào điều đó – cho đến khi một tia sét xé toạc thế giới của cô! Ở tuổi 28, cô bất tỉnh ngay khi bị sét đánh, linh hồn rời khỏi thể xác, thậm chí còn nhìn thấy cơ thể mình đang ngã xuống! Điều khó tin hơn là cô được đưa đến một linh giới huy hoàng và huyền bí, và có được siêu năng lực tiên tri tương lai! Tất cả những điều này, rốt cuộc là thần tích hay ảo giác?

Chúng ta hãy cùng nhau trò chuyện về bước chuyển cuộc đời của Elizabeth! Vì nội dung khá dài, chúng tôi sẽ chia sẻ câu chuyện của cô thành ba phần, hôm nay chúng ta sẽ nói về hành trình đến linh giới của cô.
Cú sét đến từ thiên thượng
Ngày 2 tháng 9 năm 1988, đó là ngày giỗ đầu của ông ngoại mà Elizabeth vô cùng yêu quý. Elizabeth và gia đình chuẩn bị đến giáo đường Do Thái để tham dự lễ tưởng niệm. Do chồng cô, Barry, đi công tác xa, nên cô đành một mình đưa hai con trai – Jeremy bốn tuổi và Andy hai tuổi – đến nhà thờ.
Khi Elizabeth lái xe đến nhà thờ, thời tiết đang quang đãng bỗng trở nên âm u và mưa gió. Bầu trời trong phút chốc tối sầm lại, sấm sét vang trời, rồi một trận mưa như trút đổ xuống. Dù Elizabeth không muốn xuống xe giữa cơn bão, nhưng cô cũng không muốn bỏ lỡ lễ tưởng niệm ông ngoại. Vì vậy, cô bảo con trai lớn Jeremy chạy đến dưới mái hiên ở lối vào nhà thờ đợi, sau khi thấy Jeremy đã an toàn đến dưới mái hiên, cô mới trườn qua ghế, bế cậu con trai nhỏ Andy ra khỏi ghế an toàn trẻ em, mở cửa xe bước xuống. Lúc này mưa càng lúc càng to.
Elizabeth không suy nghĩ nhiều, cô lấy chiếc ô để trong xe, tay trái cầm ô, tay phải dắt Andy lao vào màn mưa. Mới đi được vài bước, không khí dường như đột nhiên lạnh đi, cô cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể. Ngay sau đó, cô cảm thấy một cảm giác nhói đau như bị tĩnh điện. Cô đột nhiên nhận ra rằng việc mình cầm một chiếc ô – về cơ bản là một cây cột thu lôi – đi qua bãi đậu xe trong cơn mưa bão là vô cùng ngu ngốc. Cô lập tức nghĩ đến việc buông ô xuống, nhưng cô phát hiện mình không thể làm được. Sau này, một người đàn ông chứng kiến toàn bộ sự việc đã nói với Elizabeth rằng ông nhìn thấy một nhánh sét nhỏ tách ra từ một tia sét lớn hơn, chính nhánh sét nhỏ đó đã đánh trúng chiếc ô của Elizabeth trước. Dòng điện nhỏ đó không làm Elizabeth bất tỉnh, nhưng nó làm tê liệt cánh tay và bàn tay cô trên cán ô kim loại, khiến cô không thể buông chiếc ô ra.
Sau đó, một tia sét cực mạnh đánh trúng chiếc ô của Elizabeth. Sức mạnh của cú sét đánh là điều cô chưa từng cảm nhận được. Tiếng nổ kinh hoàng, ánh sáng chói lòa và năng lượng kêu lách tách cùng lúc ập đến. Cô cảm thấy tiếng sấm như xé rách màng nhĩ. Andy hai tay bịt tai hét lên; nhưng không hiểu sao, Elizabeth lại hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Cậu con trai lớn Jeremy chạy đến nắm lấy tay Andy, kéo cậu bé về phía nhà thờ. Hai cậu bé tiếp tục la hét: Andy hét vì đau đớn do vỡ màng nhĩ, Jeremy hét vì cậu vừa chứng kiến mẹ mình bị sét đánh.
Elizabeth cũng đi theo những đứa trẻ đang hoảng sợ về phía nhà thờ, bước vào hiên nhà, nhìn thấy một người đàn ông mà họ quen biết vừa từ phòng vệ sinh bước ra. Người đàn ông đó vội vàng chạy đến chỗ các cậu bé để tìm hiểu tình hình. Các cậu bé dường như không thể ngừng la hét, vì vậy ông vừa dỗ dành chúng, vừa cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lúc này, Elizabeth cảm thấy rất bối rối, tại sao không có ai đến nói chuyện với cô? Dường như không ai để ý rằng cô cũng ở đó, như thể cô là người vô hình vậy.
Một lúc nào đó, Elizabeth đột nhiên nhận ra, “Ôi, chiếc ô của mình đâu mất rồi.” Cô nhớ mình đã cầm nó, nhưng bây giờ thì không thấy đâu nữa. Vì vậy, Elizabeth nhìn qua cửa sổ nhà thờ ra ngoài, thấy chiếc ô đã biến thành một bộ khung kim loại bốc khói, nằm trên bãi đậu xe trong mưa.
Lúc này, ánh mắt Elizabeth chuyển sang bên phải, cách chiếc ô khoảng hai mươi feet, cô nhìn thấy một đống gì đó nhăn nhúm nằm trên mặt đất, cô nhìn kỹ hơn, đó chính là bản thân mình. Và ý nghĩ đầu tiên của cô lại là: “Ôi, Chúa ơi, đôi giày của tôi!” Đôi giày cao gót mới của Elizabeth đã hoàn toàn bị đánh bay, cô nhìn thấy lòng bàn chân mình đen sạm vì sét đánh. Lúc này, cô cúi xuống nhìn chân mình, đôi giày mới vẫn đang ở trên chân cô, hoàn toàn nguyên vẹn. Tuy nhiên, Elizabeth phát hiện chân cô không chạm đất, cô đang lơ lửng trong tư thế đứng trên tấm thảm, cách mặt đất vài inch.
Ngay khi Elizabeth cảm thấy bối rối và bất an, cô nhìn thấy người đàn ông quen biết bước vào nhà thờ, hỏi xem có bác sĩ nào không. Vì đây là một giáo đường lớn gần một trung tâm y tế chính, nên nhiều bác sĩ đã đứng dậy. Elizabeth biết các con mình đã an toàn, vì vậy cô nghĩ đến việc đến gần bản thân mình xem sao, cô trôi nổi đến bên cạnh mình, tức giận nghĩ: “Dậy đi, mày đang nằm trong vũng nước bẩn, vết bẩn trên bộ đồ này sẽ không bao giờ giặt sạch được đâu.” Đột nhiên, cô như bị sét đánh, nhận ra: “Ồ, khoan đã; mình sẽ không dậy đâu. Vì mình chết rồi.”
Trong khoảnh khắc này, dòng suy nghĩ của Elizabeth tuôn trào, cô không còn nghĩ đến bộ đồ bị bẩn, đôi giày bị hỏng nữa, mà nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng ở nhiều phương diện. Cô nghĩ đến những người tin vào thế giới bên kia và luân hồi, những người mà cô đã thầm chế giễu họ trong nhiều năm. Bây giờ cô mới nhận ra, những người đó luôn đúng, còn mình mới là kẻ ngu ngốc.
Lúc này, một vầng hào quang vàng kim ấm áp, cuốn hút xuất hiện phía trên bên phải Elizabeth. Nó không phải là ánh sáng cố định, vầng hào quang không có hình dạng rõ ràng, mà giống như ánh sáng khuếch tán xung quanh mặt trời, ngọn lửa hoặc bóng đèn. Elizabeth hiểu rằng mình đã chết, các con cô đã an toàn trong vòng tay gia đình và cộng đồng nhà thờ, vì vậy cô quyết định đi theo vầng hào quang đang mời gọi cô.
Với Thần đồng tại
Elizabeth được dẫn đến một nơi mà cô gọi là khu vườn, khu vườn này thực sự khác biệt với bất kỳ khu vườn nào trên Trái Đất, cô dùng cạn vốn từ của mình cũng không thể mô tả chính xác được khu vườn này.
Cô đến trước một chiếc ghế dài tuyệt đẹp. Chiếc ghế này dường như được làm từ những cuộn gỗ chạm khắc thủ công, sau khi được đánh bóng và làm mịn, trở nên bóng loáng, màu sắc lộng lẫy và phong phú, nó vô cùng hoa lệ và tinh xảo, giống như một ngai vàng phong cách Baroque được chế tác tỉ mỉ.
Lúc này, Elizabeth nghe thấy một giọng nói với âm sắc Pháp đặc trưng, đó là giọng của người ông mà cô vô cùng yêu quý. Giọng nói đó bảo cô ngồi xuống. Sau khi Elizabeth ngồi xuống, cô bắt đầu nhìn xung quanh, cô thấy mình được bao quanh bởi một thảm thực vật mà cô chưa từng thấy, thậm chí không thể tưởng tượng nổi. Những loài cây này liên tục nở ra những bông hoa tuyệt đẹp, dường như bùng nổ màu sắc từ một quang phổ khác không thể chạm tới ở đây. Mọi thứ trong vườn đều tỏa ra tình yêu thương. Tiếng suối chảy róc rách nhẹ nhàng, âm nhạc siêu phàm bao trùm, cảnh tượng thị giác chưa từng thấy, tất cả đều khiến Elizabeth cảm thấy an toàn, được bảo vệ, và được Thần yêu thương vô điều kiện, cô đã trở về nhà, ngôi nhà thực sự của mình.
Giọng nói đó bảo Elizabeth rằng, lời nói sẽ cản trở việc cô hấp thụ thông tin về môi trường xung quanh, vì vậy Ngài sẽ giao tiếp với Elizabeth bằng phương thức cảm ứng tâm linh, cung cấp thông tin cho cô, trả lời các câu hỏi của cô.
Mặc dù nghe thấy giọng nói của ông ngoại, nhưng Elizabeth tin rằng, đây thực ra là Thần đang dùng giọng nói của ông ngoại để nói chuyện với cô, nhằm giúp cô cảm thấy yên tâm hơn. Đối với Elizabeth, đây là một sự giác ngộ kỳ lạ và tuyệt vời. Tại sao vậy? Bởi vì cô tự cho rằng, khi còn sống, cô là một người không tin tôn giáo, không có đời sống tâm linh, cô hầu như chưa bao giờ suy nghĩ về sự tồn tại của Thần. Tuy nhiên, lúc này, cô lại đang ở cùng Thần tại một nơi mà cô cho là thiên đường.
Elizabeth cứ ở đó như vậy suốt hai tuần liền, câu thông với Thần để tiếp thu tri thức. Làm thế nào cô biết được thời gian? Elizabeth mô tả rằng, phía trên cô có ba mặt trăng hoặc hành tinh đầy màu sắc đang di chuyển và xoay tròn. Cô hiểu được thời gian trong khu vườn bằng cách quan sát chuyển động của ba thiên thể này. Trong khu vườn, thời gian không phải là khái niệm trôi tuyến tính như trên Trái Đất, kỳ thực Elizabeth cảm thấy thời gian là vĩnh hằng, tất cả các sự kiện và cảm thụ xảy ra đồng thời. Tính đồng thời này, khi cô đang ở trong khu vườn, dường như rất dễ lý giải, nhưng khi cô trở về Trái Đất, lại cảm thấy khó giải thích, khó lý giải.
Elizabeth cho biết, khi một người từ một không-thời gian khác trở về Trái Đất, thực sự rất khó để giúp những người chưa từng thấy không-thời gian khác hiểu được sự tồn tại của nó. Bởi vì một số điều có thể hoàn toàn có thật, nhưng lại hoàn toàn khó tin và không thể chứng minh bằng khoa học.
Lựa chọn ở Thiên Đường
Elizabeth rất tận hưởng cuộc sống ở thiên đường, cô cũng nghĩ rằng mình sẽ ở lại đây mãi mãi. Tuy nhiên, Thần đã nói chuyện với cô về nơi cô sẽ đến.
Thần nói rõ với Elizabeth rằng việc ở lại khu vườn hay trở lại cơ thể bị thiêu cháy của cô là do cô tự lựa chọn, Thần chỉ nói cho cô biết tất cả những gì cô muốn biết và cần biết để giúp cô đưa ra lựa chọn. Thần nói với Elizabeth rằng, nếu cô trở lại trần gian, cô sẽ có đứa con thứ ba – một bé gái. Sinh mệnh đó đã chọn Elizabeth và chồng cô, Barry, làm cha mẹ. Thông tin này khiến Elizabeth rất sốc, cô nhận ra, mỗi sinh mệnh đều được lên kế hoạch từ trước, nhiều sự tình trong cuộc sống tương lai là do chính chúng ta lựa chọn.
Lúc này, cô hỏi Thần: Tại sao có người lại chọn một cuộc sống khó khăn?
Ngay lập tức, cô nhận được câu trả lời của Thần: Mỗi sinh mệnh đều đầy rẫy khó khăn, mức độ và hoàn cảnh cụ thể của khó khăn phụ thuộc vào những khóa trình mà linh hồn hy vọng sẽ hoàn thành, sự trưởng thành mà linh hồn muốn đạt được trong bất kỳ kiếp sống nào. Một khi linh hồn đạt đến cấp độ trưởng thành cao nhất, họ sẽ “tốt nghiệp” và không cần phải quay lại không-thời gian này nữa. Không-thời gian mà con người hiện đang cư trú rất khó khăn, những ai đến Trái Đất đều đáng được tán dương, bởi vì họ đã đồng ý đến Trái Đất để chịu đựng thử thách, đề cao bản thân!
Thần cũng nói với Elizabeth đừng để chuyện con gái tương lai ảnh hưởng đến quyết định của cô. Nếu cô quyết định ở lại khu vườn, sinh mệnh đó sẽ chọn người khác làm cha mẹ. Và Thần cũng nói với cô rằng, nếu cô trở về, chồng cô, Barry, sẽ ly dị cô vì không thể chịu đựng được sự thay đổi của cô.
Vậy Elizabeth sẽ chọn như thế nào?
Elizabeth nhớ lại rằng cô cảm thấy mục đích cả đời mình là nuôi dạy tốt các con, nuôi dưỡng tâm hồn chúng, cô hy vọng có thể chia sẻ kinh nghiệm của mình với các con, để chúng tránh xa lối suy nghĩ cứng nhắc, cố chấp, không có chút tâm linh nào như cô trước đây. Hơn nữa, lúc đó cô rất khó tin rằng mình thực sự sẽ ly hôn, cô cảm thấy cô và Barry rất yêu nhau, họ còn sắp có đứa con thứ ba, có lẽ họ sẽ có chút xích mích vì trải nghiệm này, nhưng không nên đến mức ly hôn. Yếu tố quan trọng hơn khiến Elizabeth quyết định quay về là cô biết khóa trình của mình chưa hoàn thành, cho dù lần này ở lại khu vườn, tương lai cô vẫn cần quay lại Trái Đất để hoàn thành khóa trình. Vì vậy, cô quyết định quay trở lại cơ thể của mình.
Lúc này, Thần nói với cô rằng sau khi quay về sẽ vô cung đau đớn. Bởi vì cơ thể cô bị bỏng, màng nhĩ bị vỡ, sở dĩ cô không cảm thấy đau là vì cô không ở trong cơ thể mình. Một khi cô quay lại cơ thể, nghĩa là đồng ý chấp nhận bất kỳ nỗi đau nào cần phải chịu đựng. Thần bảo Elizabeth hãy nhớ lấy tình yêu thương mạnh mẽ mà cô cảm nhận được trong khu vườn, cảm giác yêu thương đó sẽ mang lại cho cô sự an ủi và hỗ trợ to lớn khi cô cố gắng hòa nhập lại với xã hội, tiếp tục cuộc sống.
Tiếp theo, Thần nói với Elizabeth rằng, bây giờ cô cần phải chịu đựng một loại đau đớn khác, bởi vì với tư cách là một linh hồn, cơ thể của cô lớn hơn nhiều so với cơ thể trên Trái Đất, vì vậy Thượng Đế sẽ giúp cô, ép cô trở lại vào cơ thể vật chất đó.
Cùng với lời của Thần, Elizabeth cảm thấy một áp lực mạnh mẽ, như thể xương cốt bị ép lại thành một khối, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô tỉnh dậy trên mặt đường nhựa trơn trượt ở bãi đậu xe nhà thờ, toàn thân ướt sũng dưới mưa…
Thức tỉnh tâm linh
Sau khi Elizabeth “hồi sinh”, cô phát hiện mình không thể quay lại như trước nữa. Điều đó có nghĩa là gì?
Những màu sắc tuyệt đẹp không thể diễn tả, âm nhạc du dương trong khu vườn thiên quốc, cùng với những tri thức mới mà cô học được, sự lý giải hoàn toàn mới về thời gian, tất cả đều khiến cô nhận ra rằng trước đây cô không sống trong thế giới thực, mà sống trong một thế giới ảo.
Điều này dường như trái ngược với nhận thức của mọi người, phải không? Nhiều người cho rằng cuộc sống của chúng ta trên Trái Đất là thật, còn thiên đường, địa ngục v.v… là ảo, thậm chí có thể là bịa đặt. Elizabeth trước đây cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi trải qua trải nghiệm cận tử, cô không còn nghĩ vậy nữa. Cô cho rằng, con người vừa sinh ra đã bước vào thế giới ảo này, trong đó hình thành các quan niệm, suy nghĩ, phán đoán của riêng mình, học cách phản ứng với thế giới này, tất cả những điều đó đều củng cố niềm tin rằng thế giới này là thật. Nhưng mãi cho đến khi cô trải qua cận tử, trở về linh giới, cô mới hiểu ra chân tướng.
Ngoài sự thức tỉnh về mặt tinh thần, Elizabeth còn phát hiện mình bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ – giống như có thể nhìn thấy trước tương lai, cảm giác này có chút tương đồng với nhà tiên tri truyện tranh Nhật Bản Ryou Tatsuki mà chúng ta đã giới thiệu trước đó. Mỗi lần Elizabeth có giấc mơ tiên tri, cô đều ghi lại bằng cách gửi email cho chính mình, như vậy thời gian, nội dung của giấc mơ tiên tri đều được lưu giữ đầy đủ, có bằng chứng để tra cứu. Cô kinh ngạc phát hiện, nhiều sự việc như tai nạn máy bay, động đất lớn, đều ứng nghiệm trong tương lai không xa…
Vậy những giấc mơ tiên tri nào của Elizabeth đã được ghi lại? Những điều này chúng tôi sẽ chia sẻ với các bạn trong kỳ tới.
Theo ĐKN
Comments powered by CComment