Vì sao rêu phong? Vì sao đàn bà? Vì đời rêu phong, vì em đàn bà. Tôi đi qua cuộc đời này với những dấu chân rêu phong; còn em, mải miết bươn chải sinh tồn giờ đây cũng đã lấm bụi đàn bà.
Đàn bà là một khái niệm trừu tượng như thơ, đôi khi đàn bà cũng chính là thơ nên mỗi người sẽ có cho riêng mình một, thậm chí nhiều định nghĩa tuỳ thuộc vào thời điểm, không gian, thời gian, tâm trạng… mà biến hóa ảo diệu khôn lường.
Tuy vậy, cũng cần phải biết rằng, đàn bà là nữ giới trưởng thành, không ai gọi các thiếu nữ là đàn bà cả. Và đã là đàn bà thì chắc chắn họ bước qua thời thiếu nữ, dù ranh giới rất mỏng manh và điều này sẽ một đi không trở lại. Bởi thế, nếu không thể hay không muốn phân định rạch ròi giữa đàn bà và thiếu nữ vì lý do nào đó, tôi sẽ chọn cách gọi họ là phụ nữ cho êm chuyện.
Ai cũng biết, thế giới không thể thiếu đàn bà, nhưng đôi khi cũng vì đàn bà mà thế giới đảo điên. Đàn bà quá nguy hiểm! Vậy đàn bà tốt hay xấu?
Theo các điển tích trong Kinh Thánh thì đàn bà do phạm sai lầm nên bị Thiên Chúa trừng phạt hết sức khổ sở, đớn đau. Nhưng đó là việc của Thiên Chúa quyền năng, cũng như việc ngài bất tử dưới cây thập tự để các con chiên ngoan đạo luôn tin vào thánh giá. Còn chúng ta, những người đàn ông của thời hiện đại, không hề có ai bị mất đi một dẻ xương sườn nào để tạo ra đàn bà; nên không thể, không được phép làm giống như Thiên Chúa.
Bởi thế, đàn bà thời nay là để yêu thương. Việc của đàn ông đơn giản chỉ có vậy thôi. Nhưng yêu thương đàn bà là điều không hề đơn giản! Có lẽ vì vậy mà đàn bà vẫn khổ? Có lẽ vì thế mà rêu phong đàn bà?
Trên bước đường đời, tôi đã nhộn nhạo nhói lòng khi nhìn thấu những người đàn bà đóng vảy rêu phong, tắm mình trong nắng, nứt nẻ những vết thương mưng mủ tâm hồn. Những người đàn bà quắt queo nụ cười, bờ môi nhợt nhạt như chiếc nồi nhôm bị oxy hoá, loang lổ xỉn màu. Và biết bao đôi mắt héo rũ, lúc nào cũng có một màn sương giăng mành cảnh giác, cũng không phải là cảnh giác vì nó đã vô hồn, những đôi mắt chết yểu trước dông bão cuộc đời. Chính những hình ảnh về đàn bà như thế đã ám ảnh tôi, đã dày vò tôi nhiều đêm mất ngủ.
Nhưng với tôi, đáng sợ nhất là khi người đàn bà chuyển dạ nỗi buồn, gầm lên những cơn đau tận sâu trong buồng tim đang bật máu. Nỗi buồn gào thét muốn vượt rào để tự do tung tác, cấu xé tâm can khiến người đàn bà vật mình trong bất lực, chịu đựng trong đau đớn tột cùng. Người đàn bà trần trụi cô đơn, những giọt nước mắt cũng mồ côi tuyến lệ, lặng thầm ráo hoảnh với vẻ ngoài dửng dưng không biến sắc.
Run rủi thế nào, tôi đã gặp em. Em là đàn bà. Em quyến dụ biển. Biển mê dụ tôi. Tôi trôi trong em, say mèm đọt sóng. Cái vòng tuần hoàn cứ thế mà lênh đênh miên mải, cứ thế mà tha thiết phiêu bồng. Biển muôn đời mênh mông. Em muôn đời ẩn dụ. Còn tôi, tôi muôn đời dại khờ trước biển và em!
Đôi mắt em - đôi mắt đàn bà luôn có một ma lực. Tôi đã từng bị thôi miên bởi những ánh mắt như thế. Những ánh mắt mưa nguồn chớp bể, những ánh mắt chẳng thể gọi tên, những ánh mắt theo gió trôi êm, những ánh mắt ru mềm suy nghĩ… để cho kẻ si tình suốt đời mộng mị hình bóng giai nhân.
Tôi muốn nói gì đó với đàn bà để họ tươi mới, để tôi có thể thoát ra nỗi ám ảnh với đàn bà rêu phong. Nhưng cái từ “đàn bà” dường như có điều gì trúc trắc khiến tôi khó diễn đạt thành lời, nên tôi sẽ gọi họ với danh xưng là “phụ nữ” vậy.
Phụ nữ à! Tự cổ chí kim, con người luôn tụng ca vẻ đẹp của phụ nữ, và sự thật, cái đẹp luôn chứa đựng quyền năng bí ẩn để phát huy bất ngờ trong những tình huống mà tưởng chừng tất cả đã bất lực buông xuôi. Vậy thì, hà cớ gì mà không đẹp? Cuộc sống càng khắc nghiệt thì phụ nữ càng phải đẹp, đẹp để dẫm lên sự khắc nghiệt đó mà toả rạng. Là phụ nữ thì đương nhiên phải đẹp, cần phải đẹp để xứng đáng với những lời tôn vinh dành cho phái đẹp. Đã mang danh phái đẹp thì phụ nữ, hãy cho phép mình đẹp đến hơi thở cuối cùng.
Còn nữa, phụ nữ đẹp vẫn là chưa đủ. Vừa phải đẹp và cần phải có khí chất. Bởi vì theo thời gian, nhan sắc tất yếu sẽ phai tàn, nên cần làm đầy lên khí chất để phụ nữ luôn giữ vững quyền năng tiềm tàng của mình.
Mọi người có đồng ý rằng, thời nay, phụ nữ sinh ra là để cho đàn ông yêu thương. Sự yêu thương của đàn ông dành cho phụ nữ có thể là vô hạn nhưng không phải là vô điều kiện. Phụ nữ thông minh luôn biết rõ giới hạn của đàn ông, để họ không đầu hàng bỏ cuộc yêu thương. Và như thế, phụ nữ sẽ mãi mãi nhận được yêu thương. Còn tôi, sẽ không có gì để viết về “rêu phong đàn bà”.
Ừ, rêu phong đàn bà nghe sao chất chứa nỗi niềm ẩn ức, bốn âm tiết đó khiến tôi ám ảnh, chẳng thể vô ưu. Bởi thế mà quanh quẩn đời tôi, chập chờn đâu đây, rêu phong đàn bà!
LÊ HẢI KỲ
Comments powered by CComment