Ngày Hà Nội bắt đầu phong tỏa vì dịch Covid, cũng là ngày tôi xuất viện, Bệnh viện Việt Pháp. Tôi đã nằm viện gần một tuần vì tôi phải phẫu thuật do tai nạn xe đạp trên cầu Long Biên.
Ảnh một nhà hàng xóm của tác giả ở Tây Hồ, Hà Nội
Sáu giờ sáng, tôi chuẩn bị ra khỏi bệnh viện, thì chính quyền Hà Nội đột ngột thông báo phong tỏa. Bước ra khỏi phòng bệnh của mình, tôi thấy như toàn bộ bệnh viện trống rỗng. Thực tế, hầu như không thấy nhân viên nào, ngoài một vài người ngẫu nhiên đi trong hội trường.
Khi tôi xuống cầu thang để tìm cách về nhà, không có chiếc taxi nào đậu bên ngoài bệnh viện. Grab cũng không được hoạt động, lúc này tôi phải gắng tìm cách đi về nhà ở Tây Hồ.
Chốt kiểm soát trên đường Phủ Doãn, quận Hoàn Kiếm
Không có phương tiện giao thông
Thực sự tôi không biết làm cách nào để có thể về nhà. Chắc chắn tôi không thể tự đi lại với tình trạng sức khỏe hiện tại của mình và tôi cũng không muốn phải đi xe máy sau khi trải qua một cuộc phẫu thuật lớn ở vùng hông.
Chúng tôi hỏi bệnh viện xem họ có thể giúp sắp xếp phương tiện di chuyển về nhà tôi ở Tây Hồ được không. Họ trả lời tôi là "Không", họ không có xe hơi hoặc cách nào giúp tôi. Dường như họ không quá quan tâm và thực sự hành động, giống như đó là vấn đề của tôi chứ không phải vấn đề của họ.
Thật may cho tôi, bạn của tôi, Carrie có một chiếc xe hơi và tài xế riêng và cô ấy đã cử anh ấy đến bệnh viện để đón và đưa tôi về.
Tôi nhận ra rằng mình thật may vì có một người bạn có xe hơi và có thể đưa tôi trở về nhà. Tôi biết có những người khác trong thành phố có thể không may mắn như vậy.
Anita Louise Hummel, tác giả bài viết
Chưa suy xét thấu đáo
Nhưng tôi cũng cảm thấy nhiều khía cạnh của việc phong tỏa và một số tác động thực tế của nó chưa được suy xét thấu đáo. Những người không có gia đình hoặc bạn bè có xe hơi và vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, làm thế nào họ có thể về nhà? Tôi tự hỏi.
Tôi không bao giờ trông đợi việc phong tỏa lại khó khăn như vậy. Đầu tiên tôi phải vượt qua tâm lý rằng tôi đang bị phong tỏa và trong một thời gian cuộc sống sẽ không còn như xưa. Tôi thích bơi lội và vì vậy tôi cảm thấy như cả mùa hè của mình giờ đã trôi qua. Tôi nhận ra rằng tôi sẽ không bơi được nhiều trong thời gian này.
Khía cạnh tâm lý của sự phong tỏa là một trong những điều khó khăn nhất để vượt qua, tôi nghĩ. Thật khó để giữ mình không rơi vào tình trạng trầm cảm. Ở trong nhà, không gặp người khác, ít hoặc không tiếp xúc với xã hội có thể rất dễ bị cô lập.
Để giữ cho bản thân tỉnh táo, tôi cần tiếp tục làm để nhóm của tôi tiếp tục làm việc, tôi đã quyết định như thế. Tôi đảm bảo mọi người đều có công việc và những thứ họ cần. Chúng tôi cũng bắt đầu có các cuộc họp trên Zoom - đôi khi vài lần trong ngày - để tiếp tục công việc của mình.
Nuôi thú cưng trong thời gian phong tỏa thật rất khó. Tôi có một con chó và chăm chú chó Carrie của một người bạn, họ vừa mới về Đài Loan. Con chó của cô ấy được lang thang trong khu Q của Ciputra và với một sân sau rộng với nhiều cỏ và hoa. Nhà tôi ở Tây Hồ nằm trong một con ngõ nhỏ, không có sân.
Không thể dắt chó của bạn đi dạo trong thời gian phong tỏa là một thách thức thực sự. Rốt cuộc, một con chó không hiểu tại sao chúng không thể ra ngoài tắm nắng và tập thể dục. Chúng nó không biết phong tỏa có ý nghĩa gì và tại sao bị buộc phải ở bên trong nhà.
Không giống bất kỳ nơi nào trên thế giới
Một con chó không hiểu chuyện gì đang xảy ra và không có khái niệm tại sao cuộc sống của chúng đột nhiên thay đổi nhiều như thế. Khi chuyện trò với những người nuôi chó nước ngoài khác, tôi biết rằng nhiều người trong số họ đã gặp phải thử thách giống mình.
Thành thật mà nói, tôi không biết bất kỳ nơi nào trên thế giới bị phong tỏa có nghĩa là mọi người không thể ra ngoài hoặc dắt thú cưng đi dạo. Gia đình tôi ở Mỹ không thể hiểu được điều này vì ngay cả khi bị phong tỏa, họ vẫn ra ngoài tập thể dục và hít thở không khí trong lành.
Nhưng tôi cũng nhận ra, thách thức của tôi không phải là duy nhất. Nhiều người khác, người nước ngoài và người Việt, những người yêu thú cưng cũng có những thử thách như mình.
Bây giờ khi đã hết phong tỏa, tôi thừa nhận rằng mình có cảm giác biết ơn. Tôi cảm thấy biết ơn vì chính quyền Hà Nội đã khóa chặt như họ đã làm - ngay cả khi tôi phàn nàn trong thời gian phong tỏa, trong khoảng thời gian này, nhiều người đã được cứu sống nhờ những hành động nhanh chóng và thậm chí khó khăn của họ.
Hà Nội dần trở lại bình thường mới. Ảnh chụp ngày 28/9/2021.
Là một người Mỹ, nơi nước Mỹ tiếp tục chịu đựng và chiến đấu vì những điều như việc thi hành đeo khẩu trang và quyền tiêm chủng, tôi đánh giá cao người dân Việt Nam và sự sẵn sàng đeo khẩu trang, tiêm vaccine và nhận ra rằng cách duy nhất để giải quyết vấn đề Covid và để cứu mạng sống của mọi người là phải làm chính xác những gì họ đang làm - đeo khẩu trang, tiêm vaccine và giữ khoảng cách với xã hội nhiều nhất có thể.
Vì vậy, ngay cả khi việc phong tỏa là rất căng thẳng, chính lúc đó, tất cả chúng ta phải cảm thấy biết ơn vì nhiều người ở Hà Nội đã được cứu sống.
Bài viết bằng tiếng Anh được chuyển sang Việt ngữ, thể hiện quan điểm riêng của tác giả. Anita Louise Hummel, là người Mỹ sống và làm việc tại Hà Nội. Bà quản lý một công ty thiết kế nội thất cho gia đình, là một người đam mê blog và nghệ thuật. Khi không làm từ thiện tại Project Sprouts, có thể gặp bà dắt chó đi dạo hoặc đạp xe trên đường phố Hà Nội.
Theo BBC
Comments powered by CComment