Group News: Tin copy

Tôi không phủ nhận việc nhiều em trẻ bây giờ rất giỏi, rất nhanh nhẹn, hoạt bát, giao việc cho các em thì chỉ có yên tâm chứ không cần lo lắng nhiều. Nhưng cách hành xử của các em thì đúng là... phát phiền.

Tình cờ đọc được câu chuyện nàng dâu "đuổi" khách của bố mẹ chồng khiến cả gia đình náo loạn, tôi thấy mình cần chia sẻ đôi điều. Tôi không thuộc phái bảo thủ nhưng nhiều khi vẫn thấy buồn vì cách một số em trẻ đối xử với ông bà, cha mẹ hay người lớn tuổi xung quanh. Các em giỏi thật, đẹp thật nhưng cách ứng xử thì... chán chẳng buồn nói!

Nhiều bạn có thể bảo tôi khó tính nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận chuyện ăn cơm không mời, gặp người lớn chẳng chào hỏi...

Từ nhỏ, tôi sống với ông bà là người Hà Nội gốc nên được chỉ dạy rất tỉ mỉ chuyện này. Đi dọc mấy con phố cũ là Lò Đúc - Nguyễn Cao..., gặp người quen của ông bà là phải dừng lại chào to: "Con chào ông bà, ông bà đi chợ ạ?". Ngồi vào mâm cơm, kể cả ông bà bảo cứ ăn trước đi thì vẫn phải mời rõ ràng: "Con mời ông bà ăn cơm, con mời bố mẹ ăn cơm. Con xin phép ăn trước ạ",... Những chuyện tưởng rất nhỏ nhưng đã theo tôi từ thơ ấu tới tận bây giờ là mẹ của một cậu nhóc 7 tuổi.

Tôi làm mẹ đơn thân và có thể đó là lý do tôi khó tính (?!). Nhưng con tôi từ lúc bập bẹ tập nói đã được dạy chào hỏi, thưa gửi đầy đủ. Chồng cũ có lúc cũng chê tôi kỹ tính, nguyên tắc nhưng chính bố mẹ chồng và bản thân anh ấy đều thừa nhận, những việc tôi dạy con là hoàn toàn hợp lý và nên làm.

Từ bao đời nay, các cụ có những câu như "lời chào cao hơn mâm cỗ" hay "ăn trông nồi, ngồi trông hướng"..., đều có ý nghĩa cả. Tôi nghĩ khi còn đi học, các em cũng học mòn ý nghĩa của những câu này rồi nhưng có thực hành, có tiếp thu hay không lại là vấn đề khác.

Tôi hoàn toàn không chấp nhận việc các em trẻ trung đi làm mà mặt cứ lạnh te đi thẳng vào chỗ ngồi, không chào không hỏi bất cứ ai. Tôi cũng rất "hãi" các em cứ dắt đoàn dắt đội rồi lũ lượt kéo nhau xộc thẳng vào thang máy, chẳng quan tâm người ở bên trong đi ra thế nào. Ở không gian chật hẹp là thế lại giữa mùa dịch bệnh thế này, các em cứ toang toác tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

Giữa giờ nghỉ trưa, người bận rộn làm việc còn không dám gõ máy tính nặng tay vì sợ ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của người khác, các em vẫn cười nói hô hố với nhau.

Tôi không phủ nhận việc nhiều em trẻ bây giờ rất giỏi, rất nhanh nhẹn, hoạt bát, giao việc cho các em thì chỉ có yên tâm chứ không cần lo lắng nhiều. Nhưng cách hành xử của các em thì đúng là... phát phiền. Nếu phải chấm điểm thì cho 1 điểm, tôi còn thấy tiếc ấy!

Không dưới một lần, tôi thẳng thắn góp ý với các em - nhất là các em gái vì muốn các em hoàn thiện chính bản thân mình, thành nhân viên xuất sắc, cô gái hoàn hảo. Có em thì tiếp thu và chỉnh sửa dần. Nhưng cũng có em "bốp" thẳng vào mặt tôi rằng: "Em chỉ cần hoàn thành KPI và công việc chị giao là được rồi. Chuyện đời sống cá nhân, chị không được ý kiến". Đấy, thái độ như thế thì ai chấp nhận được? Có thể năng lực các em tốt nhưng riết rồi đối tác, đồng nghiệp cũng không ai muốn làm việc với một kẻ vô duyên, cư xử kém cả! Mọi người thấy tôi nói có đúng không?

Theo VietNamNet


Comments powered by CComment

Tin liên quan

Bài viết Khác

Trang Thông Tấn Xã Việt Nam là cơ quan XÃ HỘI DÂN LUẬN chính thức của CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT nhằm cung cấp thông tin nhanh chính xác.

Quý vị cần liên hệ về quảng cáo và góp ý với chúng tôi, xin gửi email tới This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.