Những lúc lạc lõng là khi người khác không ngó ngàng gì đến bạn, những lúc cô đơn là khi bạn không ngó ngàng gì đến người khác, buồn chán là khi bạn đang nghĩ về người khác, trống rỗng là khi không ai nghĩ đến bạn.

Cuộc sống có lẽ là một vòng xoay không ngừng giữa tự tin và mặc cảm mà không rõ vì sao, mãi cho đến khi tìm được sự cân bằng. Rồi sau đó, ta nhận ra rằng trạng thái tốt nhất là bảo trì khiêm tốn, độc lập với bản thân và sau đó hoàn toàn nhận ra bản thân rốt cuộc là người thế nào. Đôi khi chúng ta cũng phải thừa nhận rằng bản thân kỳ thực cũng rất yếu đuối, và nó sẽ hữu ích hơn nhiều so với việc cố ngụy trang bản thân thật là mạnh mẽ.

Nếu bạn muốn có được những điều tốt nhất trên thế giới này, thì trước tiên hãy trao những điều tốt nhất của bạn cho thế giới này. Bắt đầu ngay hôm nay, cố gắng hết sức để trở thành chính mình với phiên bản tốt nhất! Chỉ có sống đơn giản mới có thể đem lại một cuộc sống hạnh phúc, trong cuộc sống dẫu gặp chuyện gì cũng không nên nghĩ quá phức tạp, gánh nặng trong lòng càng nặng, thì sống càng mệt mỏi.

Cuộc đời của ai mà không phải bước tiếp trên những chông gai. Những khi bạn gục ngã, những khi bạn tủi hờn, những khi bạn nuốt trọn những giọt nước mắt, đều mong bạn  đừng dễ dàng từ bỏ, bởi vì trước nay không có loại nỗ lực lại nào khiến người ta thất vọng cả. 

Bạn hãy vững tin rằng, sự bền bỉ của bạn cuối cùng sẽ trở nên tươi đẹp. Ai cũng đều như vậy, từ tháp ngà đến thế giới pháo hoa. Ta không sợ trưởng thành, chỉ mong trong quá trình trưởng thành, ta luôn có thể bảo trì được một tâm thái hoạt bát vui tươi.

Xưa nay, rất nhiều người sở dĩ thất bại, nguyên nhân không phải bởi vì kém cỏi, mà là bởi vì thiếu tự tin. Tự tin là một loại sức mạnh, và nó càng là một loại động lực. Những lúc thiếu tự tin, thì rất khó làm tốt mọi việc; mà khi bạn việc gì cũng không làm tốt, thì bạn lại càng không tự tin. Đây là một vòng luẩn quẩn. Nếu bạn muốn thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này, bạn phải chiến đấu với thất bại, và xây dựng lòng tự tin mạnh mẽ.

Đôi khi, cuộc sống là một loại thỏa hiệp, một loại nhường nhịn, một loại cả nể. Không phải mọi chuyện đều phù hợp để đối chọi gay gắt như nước với lửa. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, vừa có những lúc ánh nắng chói chang, cũng có những khi mưa như trút nước. Cứng rắn có chỗ tốt của sự cứng rắn, nhường nhịn có ưu thế của nhường nhịn. Thỏa hiệp không nhất định là mềm yếu, và cúi mình không nhất định là kém cỏi. Người thông minh xem xét thời thế, hành động phù hợp. Đôi khi, bao dung và nhẫn nhịn cũng là một loại trí tuệ.

Con đường của mỗi người đều phải tự mình bước đi, có mệt hay không, đôi chân mới biết được. Nước mắt của mỗi người, đều phải tự mình lau, có đắng hay không, trong tâm mới rõ. 

Con đường nhân sinh, vui buồn đều là của tự mình; khổ đau trong cuộc đời, có mệt mỏi hay không đều tự mình chịu đựng. Con đường dưới chân, không ai thay bạn quyết định phương hướng; nước mắt tuôn rơi, cũng  không ai lau khô cho bạn, mà chỉ có thể dựa vào chính mình.

Có một cách trả đũa triệt để nhất, ấy chính là tha thứ và quên đi. Yêu chính là phải yếu lòng  hơn bất cứ ai. Đứng trước điều khoản này, tất cả các điều kiện khác cũng đều chỉ là phụ kiện. Tình cảm chân thành, duy chỉ có ở những nơi mềm mại mới có thể phát triển tươi tốt. Để tìm được một người yêu thương mình, rất nhiều người mệt mỏi đến mức gần như mất hết niềm tin, nếu bạn gặp được một người luôn yếu lòng hơn bạn trong mọi cuộc tranh chấp, thì đó chính là người yêu bạn.

Đời người giữa đất trời, tự lập mới là bài học quan trọng nhất. Đôi khi, thất vọng cũng là một loại hạnh phúc. Bởi vì có kỳ vọng, nên mới sẽ thất vọng. Bởi vì có yêu, nên mới sẽ có chờ đợi. Vì vậy, dẫu thất vọng cũng là một loại hạnh phúc, mặc dù loại hạnh phúc này có chút đớn đau.

Theo ĐKN