Ông Ngải Vị Vị trước kia đã chỉ trích Thế vận hội năm 2008 của Bắc Kinh là “không có linh hồn” và liên tục mô tả sân vận động Tổ chim và Thế vận hội Bắc Kinh 2008 là một “nụ cười giả tạo” mà Trung Quốc bày ra trước thế giới.

Ngải Vị Vị từng hy vọng rằng thiết kế mới lạ của Tổ chim và việc đăng cai Thế vận hội Olympic 2008 sẽ mang lại sự cởi mở hơn ở Trung Quốc, nhưng sau đó ông đã thất vọng.

Trong một cuộc phỏng vấn với hãng tin AP trước thềm Thế vận hội Mùa đông Bắc Kinh, ông cho biết Thế vận hội Mùa đông Bắc Kinh không khác gì Thế vận hội Mùa hè Bắc Kinh 2008.

Khi nói về thiết kế của sân vận động Tổ Chim, ông đề cập rằng với tư cách là một nhà thiết kế, mục đích của ông cũng như các nhà thiết kế khác, là mang lại thiết kế hoàn hảo nhất có thể, thể hiện sức mạnh của sự lạc quan và tích cực, nhưng cuối cùng nó lại được chính quyền Trung Quốc sử dụng như một công cụ để tô vẽ cho họ.

Năm 2001, khi Ủy ban Olympic quốc tế (IOC) quyết định để Bắc Kinh đăng cai Thế vận hội 2008, IOC tuyên bố rằng động thái này sẽ giúp cải thiện vấn đề nhân quyền ở Trung Quốc. Tuy nhiên, ông Ngải cho biết, để làm đẹp cho Bắc Kinh những ngày Olympic diễn ra, công nhân nhập cư bị đẩy ra khỏi thủ đô, các cửa hàng nhỏ đóng cửa và những người bán hàng rong bị xua đuổi, những tấm biển quảng cáo cao lớn với hình ảnh đẹp như tranh vẽ bao phủ toàn bộ những khu phố đổ nát. Ngải Vị Vị nói với AP rằng toàn bộ Thế vận hội 2008 được tổ chức trong tình trạng bị giám sát, và công chúng không có niềm vui khi tham gia.

Ông Ngải cho rằng Thế vận hội 2008 có tác dụng “tiêu cực” vì nó cho phép chính phủ Trung Quốc làn truyền các bài hùng biện của mình một cách hiệu quả hơn.

Nhà thiết kế sân Tổ Chim nhấn mạnh rằng từ sự kiện Olympic mùa hè 2008, chính phủ Trung Quốc đã thắt chặt kiểm soát hơn nữa đối với nhân quyền và khiến cho tình hình nhân quyền ở Trung Quốc ngày càng xấu đi.

Ông Ngải đã nhiều lần chỉ trích IOC là kẻ tòng phạm với chính quyền Trung Quốc và tổ chức này chỉ để ý đến việc kiếm tiền từ thị trường Trung Quốc. Ông nói rằng ở Trung Quốc chỉ có chỉ thị của đảng, phương tiện truyền thông do nhà nước kiểm soát, những người bị truyền thông tẩy não, và các tổ chức xã hội dân sự bị bóp nghẹt.

Theo ĐKN